Lương tâm tôi trong sạch. Câu nói ấy của Pol Pot đã khiến Võ Diệu Thanh lên đường và trở về Ba Chúc, vùng đất không thôi ám ảnh những suy nghĩ của chị. Không còn là một trận thảm sát hàng loạt với những đống xương không tên tuổi, Võ Diệu Thanh đã để cho từng người ở lại có cơ hội hiện diện với những sáng tối của chính họ để cùng đối diện với những câu hỏi chưa từng có lời giải đáp. Tại sao con người có thể phi nhân với con người? Tại sao cái ác không ngừng nhân danh một điều gì đó tốt đẹp? Và hơn hết, tại sao lại là Ba Chúc?
Muôn Dặm Sầu Giăng là một cố gắng, dù có phần vô vọng, để giải tỏa những thắc mắc tưởng chừng như vô tận ấy. Để tái dựng lại một khoảng lặng của kí ức, để những tiếng nói vẫn còn cất lên từ lòng đất có thể được lắng nghe và để kể những câu chuyện luôn cần được kể...