Đường Đi
"Anh ta quyết định chạy về phía họ. Những tiếng leng keng lại vang lên khi người đàn ông số 7 cất bước. Anh ta thoát khỏi cơn mộng mị và quay về với thực tại. Những tiếng rên rỉ từ cuối đoàn người dội ngược tới. Chúng lan ra cho đến hết đoàn người. Sau tiếng rên rỉ là những tiếng nguyền rủa chửi bới không rõ là của ai. Người đàn ông biết mình vừa gây ra một tình trạng không mấy tốt đẹp. Anh ta lại cúi mặt xuống và tiếp tục bước đi. Bụi dưới chân người đàn ông lại tung lên khi anh ta bước mạnh. Đoàn người lại lầm lì bước về phía trước. Phía sau người đàn ông, những thiếu nữ ngực trần bước đi xiêu vẹo. Những bầu vú lại bật lên rồi rơi xuống theo từng bước chân của họ. Dáng đi của những thiếu nữ ngực trần tựa như những hình nhân mềm oặt. Họ bước đi trong chuỗi vô thức và hoàn toàn phó mặc. Phía trên đầu họ, mặt trời như một chảo lửa khổng lồ.
(Trích đoạn)
""Làm sao để viết khác đi? Sự xô lệch thể loại bằng cách hỗn dung nhiều thể loại sẽ hứa hẹn những vén mở gì? Đâu là tâm thức của con người hiện đại? Bi kịch của chúng ta trong một vở diễn, trên cùng một sân khấu là gì? Ai là người đang khống chế vở diễn? Sự áp chế của quyền lực sẽ đẩy chúng ta đi đâu? Đâu là lối thoát trong cơn điên loạn tập thể này? Liệu cái chết có phải là suối nguồn cho những hồi sinh? Bi kịch có phải là nơi khởi đi của nghệ thuật? Làm sao để có thể chấp nhận sự dị biệt?
Không hoàn toàn là những ẩn dụ về cái chết, cuốn tiểu thuyết này còn là những mô tả, những hoán dụ về một quái trạng hiện thực được phóng chiếu thông qua nhiều kiểu dạng ngôn ngữ. Đồng thời, đây cũng là sự rón rén mở đầu của tôi trong lĩnh vực tiểu thuyết."" - Lê Minh Phong"