Bội Tình
..."Ai sinh ra cũng phải có ngọt bùi và đắng cay, quan trọng con hãy cứ mà bình tĩnh sống."
Tôi hiểu, ở đời sư miệt thị hay bị phỉ báng là điều mà ai cũng có thể sẽ gặp, và cũng là thứ mà ai cũng sẽ phải suy sụp khi đối mặt. Đó là con dao vô hình giết chết mầm chồi xanh tuơi trong từng nụ cuời của mình, là lưỡi cưa xẻ nát cả trái tim đang hấp hối cho một tương lai mới. Tôi đã quỵ ngã trên đầu gối trầy nát dường như từ hai bàn tay trắng. Tôi biết chỉ có mỗi mình còn lại trong thế giới của chính mình thôi.
Có một ngày, tôi buông bỏ tất cả mọi bề bộn xung quanh mình để chỉ muốn nghe tiếng nói và nhịp đập con tim. Ôm đồm cả một miền cảm xúc khó tả về tủi hờn, vấp ngã và bị xua đẩy, tôi đành hạ bút cho những tâm tư hiếm có đó. Chỉ là để sau này, tôi sẽ nhìn lại cả một chặng đường mình đã đấu tranh với chính bản thân để tìm ra một cách sống an nhiên mà tôi hiểu rõ nhất, chỉ có chính mình mới là chủ nhân của bữa tiệc âm thanh nhẹ nhàng đó.
Bội Tình là bước chân mạnh mẽ mà tôi đã bước ra khỏi vỏ bọc an toàn của chính mình. Một lần, được viết và được khóc.
Chúng ta, ai rồi cũng sẽ được hạnh phúc bởi chính những niềm khổ đau mà bản thân đã đi qua. Ai cũng xứng đáng được cầm trên tay một đóa hoa tươỉ xanh như cách mà mọi ngườỉ đã từng mong uớc. Chúng ta có quyền được yêu và có thể bị lừa dối nhưng đừng bao giờ quay lưng đi với chính mình...