Trong ký ức của An Nhu, lần đầu cô trông thấy Trần Bạch Phồn là khi anh đứng dưới ánh đèn sáng rỡ, đeo khẩu trang y tế màu lam nhạt. Cô đã phải lòng anh ngay từ khoảnh khắc đó.
Nào ngờ mối lương duyên của hai người đã bắt đầu từ nhiều năm về trước, hóa ra cô và anh từng là hàng xóm ngay từ khi còn nhỏ.
Giờ đây, duyên phận lại một lần nữa kết nối hai người với nhau.
Thế nhưng cô không thể ngờ được là đằng sau dáng vẻ nghiêm túc dưới lớp áo blouse mà anh khoác lên mình lại là một tính cách trái ngược hoàn toàn so với tưởng tượng của cô…
------
Trần Bạch Phồn bưng cốc nước lên uống một ngụm, buông thõng một câu:
“Từ nhỏ tính khí của anh đã không tốt rồi.”
An Nhu nhìn anh đầy nghi hoặc.
“Anh muốn nói gì?”
Trần Bạch Phồn cười, gác khuỷu tay lên bàn rồi mặt dày mày dạn bảo: “Cho nên, em phải cưng chiều anh thêm một chút đấy nhé.”