Sống thật bao nhiêu, hạnh phúc bấy nhiêu: Nghệ thuật yêu bản thân
Tagore từng nói: “Nếu bạn khóc vì đánh mất mặt trời, như vậy bạn sẽ bỏ lỡ cả những vì sao.“
Bạn biết mà, một giọt nước trong đại dương mênh mông, một hạt cát trên bãi biển rất bé nhỏ. Bạn cũng vậy nhỏ bé trong thế giới hàng tỷ người, vậy cớ sao bạn lại phải để ý tới cách nhìn của người khác, nhìn vào những người khác làm tiêu chuẩn cho bản thân mình.
Bạn từng theo đuổi nghề giáo viên vì người ta nói nó là một nghề cao quý nhất trong những nghề cao quý mà vẫn biết rằng mình phù hợp với nghề hướng dẫn viên hơn là nghề giáo viên.
Bạn từng bỏ rất nhiều chuyến từ thiện, tình nguyện mà bản thân háo hức, từ bỏ nhiều công việc làm thêm mà chỉ tập trung cho kết quả học tập, để rồi giờ đây bạn chẳng có kỹ năng sống gì, va chạm đến khó khăn bạn lúc nào cũng sợ hãi.
Bạn không đáng trách, chắc hẳn bạn đã trải qua nhiều khó khăn khi đấu tranh nội tâm để đạt được ngưỡng tiêu chuẩn của xã hội.
Cuộc sống diễn ra ở đây, không phải nơi khác, chính trong cách bạn cảm nhận, chứ không phải trong ánh nhìn của người khác.