Có lẽ, phải mất nhiều năm ròng chúng ta mới nhận ra, sống tốt cuộc đời bình thường mới là điều phi thường nhất.
Một cây liễu thừa nhận chính mình là cây liễu, nó không ghen tị với cây tùng, cây bách thẳng tắp cứng cáp, mà sau cùng vẫn có thể yêu thích sự mềm dẻo linh hoạt của chính nó. Nếu gió là người bầu bạn, nó có thể đung đưa theo gió, dùng chính thân và cành để miêu tả hình dáng của gió. Nếu nước là người bầu bạn, thì liễu có thể im lặng đối mặt thủ thỉ thật lâu.
Cuộc sống bình thường, khi được sống đúng nghĩa, sẽ trở nên đầy giá trị và sâu sắc. Bất kể bạn là ai thì trong bạn luôn tiềm ẩn những khả năng đặc biệt, có thể làm cho hoa nở từ những mảnh đất khô cằn và biến những nghịch cảnh thành món quà kỳ diệu.
Trích dẫn:
“Tôi không tin vào việc giảng hòa với số phận, cũng không tin vào việc ngoan ngoãn thuận theo để có thể đổi lấy sự bình an.”
“Nếu cuộc đời được ví như dòng sông lớn lững lờ trôi, thì chắc chẳng ai ngăn được sóng gió của thời gian. Trong tim tôi giờ đây chỉ còn lưu lại những chi tiết vụn vặt, đơn thuần vô hại, như viên thạch anh rải rác trên sàn, như hạt ngọc trai được thời gian ngưng tụ, như một mảng cỏ xanh um mọc trong thành phố hồi ức.”
“Chấp nhận số phận, chấp nhận sự phi lý và tầm thường của bản thân, và sau khi chấp nhận nó, chúng ta hành động và tự định hình ý nghĩa cuộc sống.”