Có một điểm làm nên mẫu số chung cho thế giới nhân vật đàn bà trong văn của Thúy: họ đều là những con người lặng thầm mà quyết liệt. Lặng thầm trong đi lại, cử chỉ, điệu bộ, hoạt động, nói năng, thậm chí rơi vào trạng thái mỏi mòn, nhưng trong thẩm sâu là một tính khí quyết liệt, dứt khoát đến ương bướng. Mẹ Mao được gọi là mẹ già, tuy không còn trẻ nữa, nhưng trước một đời sống riêng tư có vẻ đi ngang về tắt của ông chồng với mẹ Hoa, bà đã lần trở về với người yêu cũ trong phiên chợ tình, và tiếng đàn môi dìu dặt đêm sương hôm đó, đứa bé gái mới lớn tưởng của bạn trai mình, hóa ra không phải. Đó là tiếng của một mối tình ngày xưa tuyệt vọng. Đó là tiếng của lòng yêu tưởng đã tắt nay lại hồi sinh. Một kết thúc thật đẹp và buồn...