Giữa độ đôi mươi xuân sắc, cô giáo Tôn Nữ Quỳnh Trâm quyết định bỏ Sài Gòn hoa lệ lại phía sau để lên Đà Lạt tìm kiếm sự yên bình. Nhưng ở đó, số phận lại run rủi để Trâm gặp Minh. Sự đồng điệu trong tâm hồn cô giáo trẻ và cậu trò lớn đã khiến cuộc đời họ không bao giờ còn như cũ nữa.
Vòng tay học trò nhận được sự ủng hộ của hàng nghìn độc giả ngay từ khi mới xuất hiện dưới dạng nhiều kỳ đăng trên tạp chí đến khi được in thành sách rồi tái bản liên tục nhiều năm ở miền Nam. Sự hưởng ứng sôi nổi ấy hẳn không phải chỉ bởi nó đã kể câu chuyện tình đau đớn của tuổi trẻ “yêu người không nên yêu” một cách du dương thành thật, mà còn vì bằng câu chuyện ấy nó đặt ra những vấn đề khác, về lẽ sống, về những vật lộn tinh thần cá nhân giữa đời sống xã hội bình thường. Sau hết thảy, nó là câu chuyện của thanh xuân, phù hợp hơn cả với những buổi chiều lặng lẽ riêng tư, như một người bạn không nhất thiết ủng hộ nhưng hoàn toàn thông cảm với những tâm tình có thật của con người